Khi chúng tôi đến khảo sát nhà của Quận là thợ thi công tại Hậu Giang lại,một lần nữa cảm xúc của tôi như lắng đọng lại
Không phải vì căn nhà trống hoắc đến tồi tàn
Không phải vì những cơn gió thổi thốc mùi của bùn sình vào mặt
Mà đó chính là tình yêu của đứa con trai út đã 25 tuổi mà cứ ngô nghê như một đứa trẻ dành cho người Mẹ già đã ngoài 75 tuổi
Những cử chỉ âu yếm của Út như hôn nhẹ vào vai mẹ mình.
Những lần giận dỗi khi Mẹ la Út phải ngồi yên tại chổ
Những lúc cố tình bày tỏ tình yêu của Út dành cho Mẹ để khách hiểu rằng “Út yêu Mẹ đến chừng nào”
Và Út thích nằm trên đùi gầy nhom của Mẹ như một lời khẳng định rằng có Mẹ yêu thương chăm sóc thì Út không còn sợ gì nữa…
Khi về Út cứ nằng nặc bắt chúng tôi phải chụp hình cho Út với bức ảnh của người Cha qúa cố như ngầm muốn nói rằng “Cha ơi hôm nay gia đình chúng ta có khách tới thăm…”
Không có đoạn kết của bài này bởi vì thật sự tôi cũng không biết viết gì thêm mà chỉ mong sao cuộc sống của Út sẽ tốt hơn,để gương mặt của Mẹ già bớt đi nét u buồn và để cả nhà vui hơn nữa khi có được một mái ấm đúng nghĩa…
Và hy vọng của chúng tôi đã trở thành sự thật căn nhà của Quận được chọn sau những cuộc họp căng thẳng của các Đại sứ VMATTC
Hôm chúng tôi đến chuẩn bị cho công tác xây nhà, Út nhìn ốm hơn lần đầu chúng tôi gặp
Út ôm chầm lấy từng thành viên mừng rở, nhún nhảy, làm dáng khi chụp hình chung
Cuối tháng 9.2015 gia đình của Quận sẽ có được một căn nhà mới ,căn nhà của lòng yêu thương chia sẻ
Cảm ơn tất cả vì những gì chúng ta đã dành tặng cho những người thợ thi công
Trong tương lai cái nghịch lý Thợ thi công trần vách chuyên đi làm đẹp cho các ngôi nhà nhưng căn nhà của mình luôn tồi tàn rách nát sẽ không còn nữa
Gặp lại nhé trong những chuyến đi mới
Đại sứ Phạm Quang Hoàng